Lâm Thế Nguyên (ĐVDVN)
Với
chủ trương gây hấn mỗi ngày một thêm nghiêm trọng của Trung Quốc, yếu
tố dẫn đến chiến tranh đã hiện rõ hơn mỗi ngày. Dù cường độ mâu thuẫn
chưa đủ mạnh để có thể biến thành một cuộc tranh chấp quân sự qui mô,
song việc chuẩn bị tinh thần và thái độ cần có cho một xung đột lớn là
điều cần thiết.
Nếu chiến tranh không tránh khỏi được, Việt Nam bắt buộc phải chiến đấu
bằng tất cả những gì đang có để không thực sự mất nước hoàn toàn. Ai
cũng hiểu rằng nhà nước Việt Nam sẽ không thể có đủ sức chống lại cuộc
chiến tranh do Trung Quốc gây ra, nếu như không có được sự hậu thuẫn
mạnh mẽ của thế giới và nhân dân. Do vậy, những người lãnh đạo đương
quyền không có sự chọn lựa nào khác hơn là phải cố gắng bằng mọi cách để
vận động sự hậu thuẫn của các quốc gia có quan hệ quyền lợi chiến lược,
và toàn thể nhân dân.
Đáng tiếc là trong thực tế, phản ứng của các nước liên hệ chưa đủ mạnh
để đưa đến một liên minh chặt chẽ có thể buộc Trung Cộng phải nhượng bộ
ngay. Đối với nhân dân Việt Nam, sai lầm cố hữu của đảng CSVN vẫn là cố
gắng dành lấy riêng quyền chủ động giải quyết vấn đề biến động biển
Đông. Vì vậy, họ chưa vận dụng được toàn bộ sức mạnh của dân tộc một
cách hữu hiệu.
Đối với các tổ chức chính trị đối lập với đảng cầm quyền hiện nay, cuộc
chiến tranh với Trung Quốc sẽ đặt từng đoàn thể trước một sự chọn lựa
tế nhị về thái độ phải có. Nếu chiến tranh xảy ra, các tổ chức đối lập,
đối kháng có nên cùng đứng chung với đảng CSVN chống giặc xâm lăng để
bảo vệ đất nước và đồng bào hay không? Mặt khác, với vị trí hậu thuẫn
nào thì sự đoàn kết chống xâm lăng là hợp lý và hiệu quả? Quan trọng
không kém là làm sao để việc hợp sức chống Tàu không phải là hành động
vô tình giúp chế độ CSVN tiếp tục kéo dài tình trạng độc tài toàn trị ở
sau đó.
Lịch sử dân tộc ta ghi nhận rằng Việt Nam chưa bao giờ tự ý gây chiến
với Trung Quốc nhưng khi đã bị xâm lăng thật sự, dân tộc Việt luôn đoàn
kết để bảo vệ bờ cõi một cách thành công. Trong tinh thần đó, nếu cuộc
chiến tranh Việt- Trung xảy ra lần nữa, sự thống nhất ý chí và hành động
của các thành phần dân tộc sẽ là điều tất nhiên. Các tổ chức đối lập sẽ
không thể đứng nhìn diễn biến đất nước bị Trung Cộng xâm lăng bằng
chiến tranh một cách bàng quan. Tuy nhiên, việc hậu thuẫn chính trị chỉ
xảy ra khi nhà nước đương quyền đứng lên chống giặc với một tinh thần
chiến đấu rõ ràng, và đã thực sự đặt quyền lợi Tổ Quốc lên trên hết.
Có thể nói, nếu đất nước đã lâm cảnh chiến tranh và nguy cơ mất nước đã
trở thành hiển nhiên, thì vấn đề lớn nhất và đầu tiên là phải làm sao
để đánh đuổi xâm lăng. Trong hoàn cảnh đó, để có thể hóa giải những mâu
thuẫn đang có và tạo điều kiện đoàn kết dân tộc để cùng chống xâm lăng,
nhà nước Việt Nam phải chấm dứt ngay mọi chủ trương, hành động đàn áp
đối lập; đồng thời trả tự do ngay cho những người yêu nước bị giam giữ
vì có hành động chống Trung Quốc xâm lấn trong thời gian qua. Nói rõ
hơn, chúng ta không thể chấp nhận việc nhà nước Việt Nam tiếp tục nhân
danh "Tổ Quốc" để đàn áp, bắt giam những người yêu nước. Để thể hiện
thiện chí hòa giải thực sự, nhà nước đương quyền cũng cần phải hủy án tù
cho tất cả tù nhân lương tâm đang bị giam tù vì các nỗ lực giải trừ nạn
độc tài, tham ô và bất công.
Cùng lúc đó, nhà nước Việt Nam phải thực thi đúng nghĩa và đúng mức
quyền tự do ngôn luận, lắng nghe ý kiến đóng góp của các tầng lớp trí
thức, nhân sĩ và những người đối lập ôn hòa. Chỉ có sự tôn trọng và với
một thiện chí hòa giải thực sự thì việc đoàn kết quốc dân chống xâm lăng
mới có đủ điểu kiện để trở thành hiện thực.
Đối với nỗ lực bảo vệ lãnh hải và vùng biển thuộc đặc quyền kinh tế của
Việt Nam, sự ủng hộ tinh thần cho lực lượng Hải quân, Kiểm Ngư, Cảnh
sát Biển là điều tất nhiên. Cùng lúc đó, việc đòi hỏi các lực lượng quân
đội cố gắng đóng đúng vai trò quốc phòng; và trong trường hợp khẩn
thiết phải có quyết định đặt quyền lợi của đất nước, đồng bào lên trên
hết, sẽ sẵn sàng quên đảng để bảo vệ Tổ Quốc.
Tóm lại, dù đất nước phải còn thì mới có cơ hội dân chủ hóa và phát
triển quốc gia song nhận thức đó không thể tách rời khỏi nhu cầu chấm
dứt nạn độc tài, tham ô và bất công. Quan trọng không kém, khuynh hướng
tìm kiếm sự bảo hộ của một siêu cường nào đó để hy vọng thoát khỏi sự đe
dọa của một siêu cường khác… cũng không hẳn là một lựa chọn sáng suốt.
Việt Nam cần phải vận dụng nhu cầu chiến lược của các nước để làm điều
kiện giữ nền độc lập cho nước mình. Sự độc lập của một quốc gia phải
được đặt trên nền tảng của tinh thần tự quyết. Bình tĩnh để có một thái
độ đúng đắn và một quyết định khôn ngoan là một đòi hỏi trước mắt của
mỗi người Việt Nam, dù là ở đâu và đang làm gì.
Nếu chiến tranh với Trung Quốc xảy ra, nhu cầu cứu nước trước nạn xâm
lăng cũng sẽ là điều kiện thuận lợi để đất nước thoát khỏi nạn độc tài.
Trong bối cảnh đó, đảng CSVN sẽ không thể tiếp tục lệ thuộc Bắc phương
và phải chấp nhận trả lại quyền lãnh đạo cho toàn dân, hoặc sẽ bị đào
thải tức khắc.
Mặt khác, nếu dân tộc ta có cơ hội hòa đồng và đoàn kết thực sự, cuộc
chiến tranh sắp tới, nếu có, sẽ là một bài học khó quên cho Trung Quốc.
Và người dạy họ đừng nên ỷ nước lớn lấn hiếp nước nhỏ sẽ là dân tộc Việt
Nam! Tất cả là do ở nhận thức, ý chí và quyết tâm của mỗi người Việt.
Lâm Thế Nguyên (ĐVDVN)
Nguồn: www.dangvidan.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn góp ý, dù là với sự bất đồng. Tính khách quan và xây dựng luôn là yếu tố cần thiết cho sự phát triển.